Chương 79: Lời hứa
Phan Trưng đang bắt mạch cho tôi, mắt khép hờ, trầm ngâm không nói. Hôm nay không phải ngày khám bệnh định kỳ, mà Rajiva đã mời riêng ông ấy đến, bởi vậy, thật mừng là Mông Tốn không có mặt.
Sau khi quan sát đầu lưỡi tôi, Phan Trưng chau mày, đăm chiêu:
- Gần đây phu nhân chảy máu cam mấy lần rồi?
- Chỉ tối hôm qua thôi
- Ngải Tình!
Giọng chàng nghiêm khắc. Chàng chưa bao giờ giận dữ như vậy.
Tôi nhắm mắt lại, nén buồn tủi vào lòng, thành khẩn khai báo:
- Kể từ khi có mang đến nay, tổng cộng năm lần
- Ngải Tình, vì sao giấu ta?
Chàng bật dậy, con người vốn dĩ ôn hòa, điềm đạm ấy cũng có lúc khiến tôi sợ hãi.
Tôi cúi đầu, nước mắt tuôn trào, từng giọt từng giọt nhỏ xuống chiếc bụng kềnh càng. Thấy tôi khóc, chừng như mủi lòng, chàng thôi trách móc, tay nắm chặt, đập mạnh vào cạnh tường.
- Trước đây tôi không dám khẳng định vì muốn có thêm thời gian kiểm chứng, nhưng phu nhân đã giấu giếm bệnh tình của mình suốt ba tháng. Hôm nay tôi có thể chính thức thông báo kết quả chẩn đoán với pháp sư.
Phan Trưng thở dài, đứng lên chắp tay trước Rajiva, thưa rằng:
- Tim và tỳ của phu nhân quá yếu, tỳ không sinh máu, dẫn đến sắc mặt trắng bệch,
xuất hiện hiện tượng chảy máu cam, thi thoảng chóng mặt, đó chính là dấu hiệu của bệnh huyết hư.
Rajiva như vừa bị một cú trơi giáng, toàn thân đờ đẫn, khóe môi run rẩy, không thốt được nên lời, nhìn tôi trân trân bằng ánh mắt ngập đầy nỗi bi thương. Tôi đã biết kết quả này từ trước, nên không bàng hoàng như chàng. Không dám tiếp tục nhìn
chàng, tôi quay sang Phan Trưng, gắng giữ cho giọng nói được bình tĩnh, gạn hỏi:
- Thưa ngài, liệu có giữ được đứa bé trong bụng tôi không?
- Điều này
Phan Trưng do dự, liếc nhìn Rajiva, rồi đáp:
- Phu nhân tuổi còn trẻ, nếu ra sức bảo vệ, có lẽ vẫn có thể sinh nở. Nhưng việc
sinh nở sẽ vô cùng vất vả, chỉ e sau đó
- Xin ngài giữ lấy mạng sống cho phu nhân ta!
Rajiva nắm chặt tay áo Phan Trưng, nước mắt chan hòa, vẻ khẩn cầu tha thiết.
Phan Trưng tuy cảm động, nhưng vẫn lắc đầu bất lực:
- Thưa pháp sư, phu nhân đã có thai năm tháng, nếu bây giờ phá thai, người mẹ sẽ
rất nguy hiểm.
- Không còn cách nào sao?
Rajiva chao đảo, giọng nói nghẹn ngào, lập đi lập lại câu hỏi bi lụy:
- Không còn cách nào sao?
- Rajiva, chàng đừng lo.
Tôi cầm bàn tay vẫn đang run rẩy của chàng, đặt lên bụng mình, hít một hơi thật
sâu, mỉm cười nói:
- Con mình rất kiên cường, chắc chắn mẹ con em sẽ vượt qua được khó khăn này.
Bụng tôi bỗng nhiên bị hích một cú rất mạnh, mạnh mẽ nhất từ trước đến nay, cục
cưng của tôi dường như đang lên tiếng tuyên bố về sức sống mãnh liệt của con vậy. Rajiva sững sờ, đưa tay vuốt ve bụng bầu của tôi, rồi ngẩng lên nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Tôi mỉm cười, ngước nhìn chang qua làn nước mắt:
- Chàng thấy không, con muốn nói với chúng ta rằng, con muốn được sống.
Phan Trưng kê đơn thuốc mới trước khi ra về. Rajiva lập tức căn dặn đệ tử đi mua
thuốc. Hôm đó, chàng không vào triều mà dành trọn cả ngày ở bên tôi. Buổi trưa, tôi ngủ ngon lành trong vòng tay chàng, lúc tỉnh lại, đã xế chiều. Bóng hoàng hôn chiếu vào phòng qua khung cửa sổ, hắt lên bóng chàng những quầng sáng dìu dịu, mơ hồ. Tôi đưa tay vuốt ve đuôi mắt chàng, chàng giật mình, hốt hoảng quay mặt đi, lau nước mắt.
- Chàng muốn đặt tên con là gì?
Tôi hắng giọng, làm ra vẻ không thấy chàng khóc.
Chàng quay đầu lại nhìn tôi, hai mắt đỏ hoe, gắng lấy giọng bình tĩnh, đáp:
- Nếu là con gái, sẽ đặt tên là Tiểu Tình.
Tôi phì cười, đập khẽ vào ngực chàng:
- Chàng thật là, thế nếu là con trai, không lẽ đặt tên là Tiểu Rajiva?
- Cũng hay.
Chàng gật đầu hết sức nghiêm túc:
- Con gái sẽ tên là Tiểu Tình, con trai sẽ gọi là Tiểu Rajiva.
- Nhưng mà
Không biết phải nói sao, tôi bật cười:
- Đặt tên mụ thì được, còn tên chính thức mà gọi là Tiểu Tình, Tiểu Rajiva thì nghe
không sang chút nào.
- Vì sao nghe phải sang mới hay?
Chàng lắc đầu, chăm chú ngắm nghĩa bụng bầu của tôi, thở dài:
- Tên con được ghép từ tên cha mẹ, chính là minh chứng tình yêu của cha mẹ dành
cho con.
Đúng vậy, tên chàng được ghép từ tên gọi của cha mẹ chàng. Chàng là người Khâu Từ, nên chàng không hiểu truyền thống đặt tên con tránh trùng tên với người bề trên của người Hán.
- Vâng, sẽ theo ý chàng.
Tôi cố gắng cười thật tươi, khi chàng cứ mãi nhìn tôi đăm đăm. Một lát sau, từ ánh
mắt chàn tỏa ra nét buồn thương, bi lụy mà tôi không bao giờ muốn thấy.
- Ta đi xem bữa tối đã xong chưa.
Như sực nhớ ra, chàng cuống quít đánh trống lảng.
- Nàng cứ nằm yên đó, ta sẽ cùng nàng dùng bữa tại đây.
Chàng cúi xuống hôn lên trán tôi, kéo chăn đắp cho tôi, lúc bước đi tôi thấy chàng
khẽ đưa tay lên chấm nước mắt. Bóng dáng cao gầy ấy dường như hơi còng xuống, như thể phải mang trên vai gánh nặng cả nghìn cân, không sao thẳng lưng lên được. Bóng hoàng hôn hắt trên nền áo cà sa màu nâu sòng của chàng vẻ cô liêu, đơn độc.
Vào khoảnh khắc bóng hình ấy khuất dạng, tôi không sao nén nổi lòng, hai hàng lệ tuôn trào, âm thầm nhỏ xuống tấm chăn mỏng mùa hè.
Ngày thứ hai, sau khi Phan Trưng kết luận tôi mắc bệnh huyết hư, Mông Tốn đã
đến nhà tôi một mình. Rajiva lịch thiệp để anh ta gặp riêng tôi. Lúc gặp mặt, anh ta cứ nhìn tôi trân trân, một lát sau, không nói không rằng, bỏ ra về. Anh ta đi rồi, Rajiva có vẻ băn khoăn, nhưng chàng không hề hỏi tôi câu nào.
Rajiva xin Lữ Quang cho nghỉ phép, Lữ Quang thấy chàng chẳng còn tâm tư đâu mà lo chuyện triều chính, ông ta dĩ nhiên rất vui lòng để chàng được ở nhà chăm sóc vợ. Các đệ tử đã đem tiền đi trả cho từng hộ hảo tâm quyên góp lúc trước, sau đó, Rajiva sắp xếp để họ tụ tập trong khuôn viên Phật đường của nơi tạm gọi là chùa này. Chàng vẫn đều đặn dẫn dắt đệ tử tụng kinh buổi sáng và buổi chiều, mỗi ngày dành ra một canh giờ để giải đáp những câu hỏi về Phật pháp. Thời gian còn lại, chàng dồn hết cho tôi.
Bây giờ, cứ cách năm ngày, Phan Trưng lại đến khám bệnh cho tôi một lần. Mông Tốn, kể từ sau hôm đó đã không đến nữa, nhưng anh ta vẫn nhận chi trả toàn bộ kinh phí khám chữa bệnh cho Phan Trưng. Thi thoảng lại có người mang thuốc quý đến nhà cho tôi, hỏi của ai tặng, họ nhất định không chịu nói, những là nhân sâm, nhung hươu, đồi mồi, bột trân châu, mang đến biếu mà không cần biết tôi có ăn được hay không.
Chuẩn bị bước sang tháng bảy, thời tiết ngày càng nóng bức. Em bé của tôi đã tròn năm tháng, mỗi ngày tỉnh giấc, tôi lại thấy bụng mình to hơn hôm trước một chút. Bụng càng lớn, càng nóng nực. Chàng không để tôi chạm tay vào bất cứ công việc gì, kể cả việc tắm rửa và thay quần áo cho tôi, chàng đều tự mình làm hết. Những việc vặt vãnh xưa nay chàng chưa bao giờ phải động chân động tay, thì nay, bất kể là việc gì, hễ liên quan đến tôi là chàng không chịu để người khác làm thay.
Dù tôi đã chăm chỉ uống thuốc đúng giờ mỗi ngày, hạn chế tối đa việc vận động, luôn giữ cho tâm trạng được nhẹ nhàng, thoải mái, nhưng tôi vẫn tiếp tục chảy máu cam. Nghiêm trọng hơn, khoảng cách giữa các lần chảy máu cam ngày càng ngắn, và máu chảy rất lâu mới chịu ngừng. Mặt mày Rajiva bạc phếch như tờ giấy trắng, toàn thân run rẩy, ôm miết tôi vào lòng. Như thể chàng lo sợ chỉ cần khẽ buông tay là tôi sẽ biến mất, thành ra tôi luôn là người phải động viên chàng rằng tôi không sao cả.
Tựa cằm lên vai chàng, tôi ngắm nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ. Không một gợn mây, tiếng ve kêu râm ran, gió nóng phả vào phòng, nhưng không làm ấm nổi cõi lòng giá lạnh của tôi.
- Rajiva, chàng sao vậy?
Mở mắt đã thấy trời sáng rõ, tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ. Chàng ngồi bên mép
giường, nhìn tôi chăm chú, vẻ mặt bần thần, hai mắt đỏ hoe, thâm quầng, râu mọc lún phún trên cằm, sắc mặt tiều tụy, nhợt nhạt.
Tôi chợt nhớ ra:
- Chàng đã thức cả đêm ư?
Chàng nắm lấy bàn tay tôi đang vuốt ve gương mặt chàng, cười dịu dàng:
- Ta muốn ngắm nàng thêm nữa
Sao chàng nói vậy? Tôi sợ hãi, muốn ngồi dậy, nhưng chàng đã giữ tôi lại.
- Ngải Tình, lần này nàng nhất định phải nghe ta.
Giọng chàng trầm ấm, truyền cảm nhưng đầy bi lụy.
Chàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- Ta đã suy nghĩ rất nhiều, cách duy nhất để cứu được nàng và con là để nàng trở
về. Nàng từng nói, trình độ khoa học ở thời đại của nàng rất phát triển, bệnh gì cũng có thể chữa khỏi. Nàng trở về đó, tính mạng của cả nàng và con sẽ được đảm bảo.
Tôi lắc đầu, ngồi dậy, nhào vào lòng chàng, bật khóc thảm thiết:
- Rajiva, nếu em quay về, có thể sẽ không gặp lại chàng được nữa
Chàng dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi, giọng kiên định:
- Dù đời này không được gặp lại nàng nữa, ta cũng phải để nàng trở về. Đó là vì
nàng, và vì con chúng ta
- Không, em không muốn xa chàng
- Ngải Tình, hãy nghe ta nói!
Chàng ôm chặt đầu tôi, cưng nựng:
- Nàng không chỉ là vợ ta, nàng còn là một người mẹ nữa.
Chàng giữ chặt hai vai tôi, nhìn tôi chăm chú:
- Thời đại của ta là thời đại của chiến tranh liên miên, thiên tai đầy rẫy, bản thân ta
lại bị giam cầm, ta không thể cho con mình một môi trường sống lý tưởng. Nàng hãy đưa con đến thời đại một nghìn năm sau, để con được vui hưởng thái bình, an lạc, đời sống sung túc, no đủ, lớn lên mạnh khỏe, rắn rỏi. Nếu phải lựa chọn, ta bằng lòng để
con mình trưởng thành trong thời đại của nàng Còn về phần mình
Thấy tôi vẫn lắc đầu mãi không thôi, chàng khẽ hôn tôi, mỉm cười:
- Nàng đi rồi, ta sẽ chuyên tâm tu hành, mai danh ẩn tích, chờ đợi mười sáu năm
sau sẽ đến Trường An truyền báo đạo Phật và dịch thuật kinh văn. Dù chỉ đơn độc một mình, ta cũng phải hoàn thành sứ mệnh được Phật tổ giao phó, phải ra sức xây dựng nền tảng Phật pháp ở Trung Nguyên. Sau đó, ta sẽ mỉm cười đợi nàng nơi địa ngục.
- Rajiva, chàng không cô đơn một mình, ngày sau chàng sẽ có thê thiếp và hai người con sinh đôi, ở Trường An chàng còn có mái ấm của riêng mình nữa. Em không
muốn đi, là vì em không muốn
Tôi ngừng khóc, lòng đau như cắt, nức nở:
- Chàng quên em
- Nàng nói gì vậy?
Chàng giận dữ ngắt lời tôi, nâng cằm tôi lên, để tôi nhìn thẳng vào mắt chàng.
Vẻ mặt chàng rất đỗi nghiêm nghị, từng lời từng lời thốt ra mạnh mẽ kiên định:
- Cả đời này, ta sẽ chỉ có một người vợ duy nhất là nàng. Nhà sư lấy vợ vốn đã
phạm trọng tội, làm sao ta có thể cưới thêm thê thiếp nữa! Lẽ nào ta là kẻ không thể
sống được nếu không có phụ nữ ư?
- Nhưng sách đã ghi như vậy
Chàng đăm chiêu suy nghĩ, một lát sau, hỏi tôi:
- Vậy nàng hãy cho ta biết, sử sách viết như thế nào?
Như gai đâm vào dạ, tôi đau khổ đọc cho chàng nghe mấy dòng chữ trong sách
"Tấn thư" từng ám ảnh tôi như ác mộng ấy:
- "Có lần ngài thuyết giảng kinh Phật tại chùa Thảo Đường, nhà vua, triều thần cùng với hơn một ngàn cao tăng đang cung kính lắng nghe, Kumarajiva đột nhiên bước xuống, đến gần vua Diêu Hưng và nói: "Có hai đứa bé cứ nhảy múa trên vai ta, hãy ban cho ta một thiếu nữ". Diêu Hưng lập tức ban cho Kumarajiva mười cung nữ,
ngay sau đó, một trong số mười người họ đã hạ sinh hai cậu con trai."
- Chuyện này
Chàng tròn xoe mắt, giận giữ vung nắm đấm lên giường.
- Kẻ viết sử này hoàn toàn bịa đặt! Vì sao dám bôi nhọ danh dự của ta như vậy?....
Ngải Tình, nàng có thể tin chuyện hoang đường này không? Trừ phi
Chàng đột nhiên ngừng lại, hai mắt sáng rỡ, nhìn tôi rất lạ lùng, sau đó khóe môi khẽ cong lên. Trời ơi, chàng đang cười.
Chàng cười vang hết cỡ, cười đến mức gập cả người lại, cười chảy cả nước mắt. Chưa bao giờ tôi thấy chàng cười khoái chí như vậy, đang băn khoăn không hiểu thì
chàng ôm chầm lấy tôi, xiết chặt:
- Ngải Tình, chính là nàng, nàng đã trở lại.
- Rajiva
- Nàng chính là cô cung nữ đó, nàng sẽ trở lại, chúng ta sẽ sinh hai người con nữa.
Tôi vẫn ngu ngơ không hiểu. Người cung nữ ấy là tôi ư? Có thật thế không? Tôi
còn có thể vượt thời gian được một lần nữa ư?
Chàng đỡ tôi dậy, gật đầu khẳng định, nghiêm nghị an ủi tôi:
- Ngải Tình, hãy trở về thời đại của nàng, sinh con và sống bình an. Ta sẽ chờ nàng
ở Trường An
- Nhưng phải mất mười sáu năm
Tôi xúc động ngắm nhìn ánh mắt đầy kiên định của chàng, lòng quặn thắt, cảm
giác không thể thở nổi.
Chàng đặt tay tôi lên ngực mình, mắt chàng như phủ một lớp hào quang mờ ảo:
- Mười năm rồi lại mười năm, chẳng phải ta vẫn đợi được đó sao! Thêm mười sáu
năm nữa có là gì!
Rồi chàng mỉm cười nhìn tôi:
- Yêu người đến từ tương lai lẽ nào không phải trả giá? Ta cứ nghĩ chỉ ở nơi địa
ngục hai ta mới được gần nhau, không có sự cách trở về thời gian, không gian nữa, vậy mà trước khi chết ta vẫn còn cơ hội được gặp lại nàng, đó là nhờ đại ân đại đức của Phật tổ, ta còn cầu mong gì hơn nữa? Có điều, mười sáu năm sau, ta đã là một ông
già lụ khụ năm mươi ba tuổi, không biết nàng có ghét bỏ ta không
Tôi đặt tay lên miệng chàng, bực bội:
- Chàng còn nói thế nữa, sẽ bị phạt đòn đó.
Ánh mắt dịu dàng ấy như có ma lực, thổi bay mọi nỗi sợ hãi trong tôi. Chàng kéo
tay tôi ra, nở nụ cười rạng rỡ:
- Ta nói sai rồi, đáng phạt đòn lắm!
Chàng đã khiến tôi bật cười. Đúng rồi, chàng có thể chờ được, vì sao tôi lại không?
Sếp đã nói rằng, khoa học không ngừng phát triển, chỉ cần tôi trở về là sẽ có cơ hội
được gặp lại. Năng lượng của đồng hồ vượt thời gian vẫn còn đó, nếu tôi trở về, ngành y tế sẽ trợ giúp tôi trong vấn đề sinh nở. Sau đó, chỉ cần tôi có đủ lòng kiên nhẫn, chắc chắn sẽ có ngày tôi lại được trở về bên cạnh chồng tôi.
- Thầy giáo của em nói rằng, vì tình yêu mà tiếp tục sống mới vĩ đại.
Tôi vuốt ve gương mặt gầy guộc của chàng, hít một hơi thật sâu, cười thật tươi,
nhìn vào đôi mắt trong veo như hồ nước của chàng, giọng chắc nịch:
- Rajiva, em sẽ quay về, chờ em nhé
- Ừ.
Chàng mỉm cười gật đầu, lồng tay vào tay tôi, đặt lên môi tôi nụ hôn mềm mại, êm
dịu.
Khẽ rời bờ môi ngọt ngào của chàng, tôi thở dài:
- Em vẫn còn một mong muốn nữa. Chàng còn nhớ khi ở Cheshi chàng đã hứa gì
với em không?
- Mỗi năm dành ra một ngày để cùng nàng tận hưởng cuộc sống thế tục. Đưa nàng
đi dạo phố, ăn đồ ăn vặt, cùng nàng làm bất cứ việc gì nàng thích
Ánh mắt chàng thoáng buồn, nhưng đã ngay lập tức lấy lại vẻ lạc quan:
- Năm nay lẽ ra phải thực hiện lời hứa, nhưng thời gian trước gặp phải nạn đói, thời
gian sau nàng lại mang thai, nên ta cứ chần chừ mãi.
Tôi kéo áo cà sa của chàng, nũng nịu:
- Trước khi em quay về, chàng đưa em đi chơi một ngày, được không?
Chàng lắc đầu, đỡ tôi nằm xuống, rồi chàng ngồi bên cạnh, nắm lấy tay tôi:
- Nàng đã mang thai năm tháng, sức khỏe lại yếu, nếu xảy ra chuyện gì, thì phải
làm sao? Ngải Tình, ta hứa, nhất định sẽ đưa nàng đi chơi, nhưng không phải bây
giờ.
Chàng dịu dàng gạt mấy sợi tóc lơ thơ trước trán tôi sang bên, rủ rỉ:
- Chờ khi đến Trường An, được không?
Tôi thò ngón út ra, móc vào ngón út của chàng, lắc lắc:
- Chàng nhớ nhé, không được thất hứa đâu đấy
- Ừ.
Chàng cười hoan hỉ, nụ cười làm sáng cả căn phòng.
Tôi đang đắm chìm trong nụ cười hút hồn của chàng, thì chợt bên ngoài có tiếng
gõ cửa khe khẽ, rồi một giọng nói cung kính vang lên:
- Thưa thầy, Thế tử của vua Lương mời thầy tới bàn việc, sứ giả đang chờ bên ngoài phòng khách.
Lữ Thiệu ư? Hắn có chuyện gì muốn bàn với Rajiva? Tôi và Rajiva nhìn nhau ngạc nhiên. Chàng vỗ nhẹ vào vai, động viên tôi chớ lo lắng, bảo rằng chàng đi một lát sẽ về, căn dặn tôi hãy ngủ thêm chút nữa.
Chàng mở cửa bước ra, nhưng chưa rời đi ngay, mà đứng lại, xoay người nhìn tôi thêm một lát. Ánh nắng tràn vào phòng, phủ lên người chàng lớp hào quang xán lạn. Gió mùa hạ ùa tới, hàng bạch dương ngoài cửa sổ rì rào, xào xạc, đám ve bị đánh thức, bắt đầu một ngày râm ran mới. Chàng nhìn tôi, khẽ gật đầu, cửa phòng nhè nhẹ khép lại. Tôi nhắm mắt tự nhủ, nhất định phải khỏe mạnh, để tiếp tục sống, không chỉ vì bé yêu của chúng tôi mà còn vì cuộc tái ngộ ngày sau.
Chương 80: Tan hợp
Ngủ thêm một lát, lúc tỉnh dậy đã thấy bóng người cao lớn ngồi bên giường. Tôi
hỏi bằng giọng ngái ngủ:
- Chàng về rồi ư? Lữ Thiệu gặp chàng vì việc gì vậy?
Tôi giật mình, mắt mở thao láo. Ánh mặt trời chói chang rọi qua ô cửa sổ, chiếu
sáng bóng người cao lớn ấy, cặp mắt sắc lạnh quen thuộc đang nhìn tôi đăm đăm.
- Sao ngài
Muốn hỏi anh ta vì sao vào được đây, nhưng lại thôi, vì tôi quá hiểu, anh ta muốn
làm gì thì sẽ làm bằng được.
- Chuyện gì?
Tôi định ngồi dậy, nhưng anh ta đã cúi xuống, cuộn tấm chăn đắp bên cạnh lại,
chèn vào sau lưng tôi, sau đó ôm eo, giúp tôi ngồi thẳng lên.
Mặc dù anh ta có ý tốt, nhưng tôi không thích những đụng chạm kiểu đó, má tôi nóng bừng. Anh ta thì ngược lại, thản nhiên ngồi bên mép giường, sát cạnh tôi. Không làm cách nào đẩy anh ta ra xa được, vả lại thiết nghĩ anh ta chẳng thể làm gì một bà bầu, nên tôi không bận tâm nữa, nhìn thẳng vào anh ta, không chút ngần ngại.
Anh ta không nói gì cả, chỉ chăm chú quan sát tôi. Cặp mắt chim ưng ấy có đôi vệt vằn đỏ, quầng mắt trũng sâu, vẻ u buồn lạ lùng hiển hiện trong đáy mắt. Ánh mắt bất thường ấy chiếu vào tôi một cách trực diện, khiến tim tôi đập liên hồi và tôi trở nên bối rối.
- Tướng quân
- Đến bây giờ vẫn không chịu gọi ta là Mông Tốn?
Anh ta cúi đầu, thở dài ảo não, giọng nói có phần chua chát.
- Mông Tốn
Tôi động lòng, không nhìn anh ta nữa, nghiêm túc hỏi:
- Ngài kiếm cớ để pháp sư ra ngoài, một mình tới đây gặp tôi, hẳn là có điều muốn
nói, rốt cuộc là điều gì vậy?
Khóe môi anh ta khẽ nhếch lên, lúc đầu là nụ cười gượng gạo, nhưng đã tắt ngay
sau đó, và thay vì trả lời, anh ta lại hỏi tôi:
- Diêu Trường cử sứ giả tới mời pháp sư đến Trường An giảng kinh, cô biết chứ?
Tôi gật đầu, trong lòng không khỏi băn khoăn, vì sao mà anh ta lại hỏi chuyện
này?
- Lữ Soạn cho rằng, nên dùng pháp sư để đổi lấy tiền bạc của Diêu Trường và Lữ Quang đã đồng ý. Nhưng cô có biết vì sao, pháp sư vẫn không thể đến được Trường
An không?
Anh ta không rời mắt khỏi tôi, vẻ ranh mãnh đột ngột lóe lên trong đáy mắt. Những lúc trò chuyện với tôi, anh ta luôn gọi thẳng tên tục của cha con họ Lữ bằng giọng điệu mỉa mai, khinh bỉ.
- Không phải vì cho rằng pháp sư là người xảo quyệt, nếu đến Trường An sẽ gây
bất lợi cho nhà Lương của họ Lữ hay sao?
Anh ta bật cười khinh khỉnh:
- Đúng là như thế. Nhưng, những lời này không phải của Lữ Quang.
Tô đã hiểu, nhưng muốn xác minh thêm lần nữa, nên hỏi lại:
- Là ngài nói phải không?
Anh ta gật đầu, khuôn mặt vuông vức với những đường nét cương nghị bỗng toát
vẻ xảo quyệt, gian hùng:
- Chính ta đã mớm lời cho Lữ Thiệu, để tên khờ ấy đi khuyên cha hắn.
- Vì sao ngài làm vậy?
- Vì ta không thể để các người ra đi.
Anh ta đứng lên, chắp tay ra sau, đi đi lại lại trong phòng. Ánh nắng chiếu trên bờ
vai dài rộng, thẳng tắp của anh ta, đẩy gương mặt vào khoảng không gian nửa tối nửa sáng.
- Kể cả việc hai người phải vào cung, cũng là chủ ý của ta. Ta mách nước để Lữ Thiệu đi nói với cha hắn: trước khi các nước tranh giành pháp sư, Lữ Quang nên thông báo với toàn thiên hạ rằng, pháp sư Rajiva là bề tôi của vua Lương, để dẹp bỏ dã tâm của các đối thủ.
- Mông Tốn, làm vậy thì có lợi gì cho ngài?
Anh ta dừng bước, nhìn tôi trân trân, rồi bật cười lạnh lùng:
- Ta đã thay đổi kế hoạch, ta không giết nàng nữa, nhưng cũng quyết không để kẻ
khác có được nàng. Họ Lữ kia là bầy hung ác, dốt nát, hai người bị đám ngu muội ấy khống chế, ta mới yên tâm.
Tôi thở dài chua xót:
- Ngài đừng lo, tôi chỉ còn vài ngày nữa thôi
Có lẽ cũng chỉ còn mấy ngày nữa là tôi phải đi rồi.
Anh ta chầm chậm bước lại gần tôi, ngồi sát bên tôi, vẻ hung hãn trong ánh mắt đã
biến mất, nhường chỗ cho nỗi buồn thương, bi lụy. Anh ta dường như đang rất xúc
động, rồi bỗng nhiên nắm lấy tay tôi:
- Nàng có hận ta không?
Tôi muốn rút tay ra nhưng càng bị nắm chặt hơn, vùng vẫy cũng vô ích, tôi đành
để mặc anh ta. Nhìn vào đôi mắt đẫm bi ai ấy, tôi cười buồn:
- Ngài nói với tôi những điều này vì muốn tôi hận ngài phải không? Ngài đã đạt
được mục đích rồi đó. Từ nay về sau, tôi sẽ không thể giảng giải cho bất cứ ai về thuật
trị nước, cũng không ai có thể biết được kế hoạch của ngài để cản trở ngài nữa.
- Cũng phải, như thế ta sẽ khỏi phải ngày ngày trăn trở có nên giết nàng hay không.
Anh ta ngửa cổ cười lớn, nhưng trong giọng cười chứa đựng nỗi buồn mênh mang và cô độc.
Một lát sau, điệu cười tắt dần, anh ta nắm tay tôi chặt hơn, như thể muốn nhìn thấy tôi đau đớn.
- Nàng chết sẽ có lợi cho ta. Người phụ nữ như nàng không nên sống trên cõi đời này.
Giọng nói của anh ta run run, tôi gắng gượng chịu đau, mỉm cười:
- Mông Tốn, tôi không hận ngài, tất cả đều do số phận sắp bày. Vả lại tôi cũng
không còn thời gian để hận ai nữa.
Cánh tay khẽ buông, anh ta đăm đắm nhìn vào gương mặt tôi, ánh mắt mơ hồ, sau
đó lắc đầu cười buồn, lẩm nhẩm:
- Ngay cả hận ta nàng cũng không buồn hận
- Mông Tốn, ngài sẽ xưng vương lập quốc, trở thành vua một nước, nhưng ngài
không phải là người được trao cho sứ mệnh kết thúc thời kỳ loạn lạc này.
Tôi lấy giọng bình tĩnh, nói với anh ta:
- Số phận của ngài cũng đã được an bài.
Đôi mắt chim ưng thôi lơ đễnh, tập trung hơn và có vẻ lo lắng hơn, anh ta nhìn tôi
rất lâu mới cất giọng nặng nề:
- Số phận ư
Bật cười mỉa mai, rồi lại thở dài ảo não:
- Số phận ư Hai ta gặp nhau cũng là do số phận
Anh ta lắc đầu, quay mặt sang hướng khác. Lúc trở lại nhìn tôi, nỗi bi thương đã
dần lẩn khuất, trầm ngâm một lát, anh ta cất giọng bình thản:
- Nàng còn tâm nguyện gì chưa thực hiện không?
- Mông Tốn, pháp sư mong muốn khai mở động đá, xây chùa Đại Phật trên núi
Bậc Thang, nhưng bị Lữ Quang ngăn cản. Ngày sau, khi tiếp quản thành Guzang, ngài
có thể giúp pháp sư hoàn thành tâm nguyện này không?
- Được, ta hứa với nàng.
Anh ta gật đầu cả quyết:
- Sau khi lên ngôi, ta sẽ phong pháp sư làm quốc sư, và Phật giáo sẽ trở thành
quốc giáo.
Chưa kịp nói lời cảm ơn, anh ta đã lại hỏi tiếp:
- Còn tâm nguyện gì nữa không?
Tôi ngẫm nghĩ một lát, đáp:
- Mong ngài yêu thương, chăm lo cho muôn dân, đừng để thảm cảnh người ăn thịt
người xảy ra tại Lương Châu này lần nữa. Ngoài ra, ngài nên trọng dụng các nho sĩ, giúp các nhân tài người Hán có thể an cư lạc nghiệp trên mảnh đất Tây Bắc này.
- Được, ta sẽ thực hiện.
Anh ta gật đầu, lại gần tôi hơn nữa, cặp mắt chim ưng không rời khỏi gương mặt
tôi:
- Còn điều gì muốn nói với ta nữa không?
Chợt nhớ đến Rajiva một mình mòn mỏi chờ đợi suốt mười sáu năm sau khi tôi ra
đi, đột nhiên sống mũi cay xè. Tôi gắng kìm chế cảm xúc, ngước nhìn Mông Tốn:
- Sau khi tôi ra đi, xin ngài đừng gây khó dễ cho pháp sư. Xin hãy tận dụng mối quan hệ của ngài với Lữ Thiệu, giúp pháp sư có được chút tự do nhất định.
- Được, ta còn ở Guzang ngày nào, sẽ dốc sức trợ giúp pháp sư ngày ấy.
Anh ta tiếp tục sáp lại gần tôi hơn nữa, khoảng cách lúc này chỉ còn là nửa gang
tay, giọng nói cũng hạ thấp hết mức:
- Còn gì nữa không, còn điều gì muốn nói với ta nữa không?
Tôi ngoảnh mặt đi khi nghe được giọng nói ấy chất chứa nỗi niềm trông đợi, tôi
hỏi:
- Ngài muốn tôi nói gì?
Anh ta sững sờ, một lúc lâu sau mới lắc đầu, ngồi thẳng lên, cười buồn:
- Không có gì
Anh ta đứng lên, bước về phía cửa, cánh cửa bật mở, mùa hè rực lửa, ánh nắng
chói chang nhuộm hồng bóng dáng con người ấy. Tiếng bước chân ngập ngừng nơi ngưỡng cửa, anh ta không quay đầu lại, chỉ có tiếng thở dài man mác đưa đẩy trong
không gian oi nồng:
- Ngải Tình, ra đi thanh thản
Sống mũi tôi cay cay, Mông Tốn không biết tôi rời khỏi thời đại này, anh ta nghĩ
rằng tôi sắp chết. "Ra đi thanh thản" là lời chúc cuối cùng dành cho tôi. Cuộc chia biệt giữa hai chúng tôi sẽ là "sinh ly" hay "tử biệt"? Ngày sau dẫu có trở lại, tôi cũng không gặp lại anh ta nữa, giống như tôi không thể gặp lại Pusyseda vậy. Mặc dù tôi luôn tỏ ra đề phòng và cảnh giác với anh ta, nhưng anh ta chưa từng hại tôi. Và đúng ra, tôi còn phải cảm ơn anh ta nữa, vì anh ta đã cố gắng giúp tôi theo cách của mình. Vậy nên, tôi
nhìn theo bóng dáng cao lớn ấy, thầm cất tiếng: cảm ơn ngài, Mông Tốn
Rajiva giúp tôi mặc áo chống tia phóng xạ, đeo đồng hồ vượt thời gian và khoác ba
lô. Từng thứ một, từng việc một, cẩn trọng, tỉ mỉ. Tôi vốn nghĩ sẽ không bao giờ phải đụng vào những vật dụng này nữa, nhưng bây giờ, tôi vẫn phải nhờ vào mối dây liên hệ với thế kỷ XXI này để giữ lấy tính mạng của mình và em bé của tôi. Rajiva lặng lẽ quấn rất nhiều lớp áo bông lên phần bụng bầu, để tránh em bé của chúng tôi bị tổn thương khi tôi tiếp đất.
Mồ hôi lấm tấm trên sống mũi chàng, lúc chàng cúi thấp xuống, tôi thấy lưng chàng cũng đã đầm đìa. Lớp áo cà sa dính chặt vào thân người, làm lộ rõ tấm lưng xương xương của chàng.
Sau khi được quấn ngần ấy lớp áo bông, mồ hôi trên người tôi trào ra như suối.
Chàng lau mồ hôi trên trán tôi, nâng đầu tôi lên, dịu dàng nói:
- Trước đây, chưa lần nào ta tiễn nàng đi, lần này thì được rồi.
Chỉ thế thôi tôi đã thấy mắt mình cay xè, chàng hôn lên mắt tôi, thấm đi những giọt
xót xa ấy:
- Đừng khóc, không tốt cho em bé.
Chàng mân mê chiếc khăn lụa Atala quấn quanh cổ tôi, lồng tay phải của chàng
vào tay tôi, tôi chạm vào chiếc nhẫn cưới trên tay chàng. Hôm nay, chàng đã tháo chiếc nhẫn thường ngày vẫn đeo trên cổ xuống, lồng vào ngón tay áp út bên trái, còn trên ngực chàng lúc này là chuỗi tràng hạt xưa cũ, đã sờn bạc.
Chàng nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, âu yếm:
- Chúng ta chia tay là để có ngày gặp lại, bởi vậy không ai được khóc. Nàng chỉ về
nhà mẹ đẻ một thời gian thôi mà, ta sẽ mỉm cười tiễn nàng đi.
Tôi gật đầu, gắng sức cười thật tươi, vì tôi muốn trong mười sáu năm đằng đẵng sắp tới, mỗi lần nhớ đến tôi, chàng sẽ nhớ nụ cười rạng rỡ của tôi ở khoảnh khắc này.
- Rajiva, lúc rảnh rỗi chàng hãy chuyên tâm dịch thuật kinh Phật, đừng gây mâu thuẫn với người nhà họ Lữ. Em biết chàng không ưa mấy chuyện bói toán, nhưng đôi lúc cũng phải dùng đến chúng như một cách để bảo vệ mình.
Tôi đã thuật lại cho chàng nghe mọi việc sẽ diễn ra những năm tháng sau đó. Kể cả
những chuyện kỳ bí được sách "Tấn thư" chép lại, như việc khi gió nổi, chàng dự báo sắp có chiến loạn, hay khi xảy ra chuyện ly kỳ là có lợn mẹ sinh ra lợn con một đầu ba mình, chàng đã dự đoán rằng Lữ Soạn sẽ bị soán ngôi, vân vân Chàng nghe xong chỉ biết mỉm cười, lắc đầu nhưng tuyệt nhiên không buông lời chỉ trích gay gắt như những lần trước.
Tôi lôi ra cuốn sổ ghi chép trong suốt mấy năm qua của mình:
- Đây là cuốn nhật ký khảo sát của em. Trong này có ghi đầy đủ những sự kiện
lịch sử đã và sẽ xảy ra vào thời kỳ Thập lục quốc, và còn cả những cảm nghĩ của em nữa.
Tôi lật mở cuốn sổ, bên trong là tấm ảnh của tôi và bố mẹ từ ngày xưa:
- Em đi rồi, nếu nhớ em, chàng hãy đọc nhật ký và ngắm bức ảnh này. Vì không
nghĩ sẽ có ngày để lại cuốn sổ, nên em ghi chép mọi thứ bằng kiểu chữ giản thể phổ cập ở thời đại của em. Chàng phải đọc từ bên trái qua bên phải, mà không phải từ trên xuống dưới. Mấy ngày qua em đã lập ra một bảng đối chiếu, nhưng vì thời gian không có nhiều, nên bảng đối chiếu này còn rất sơ sài. Chỉ e, chàng không thể hiểu hết
những gì em viết
- Không sao, ta sẽ nghiên cứu tỉ mỉ, ta sẽ tìm hiểu chữ viết và lối hành văn của thời đại đó.
Chàng trịnh trọng đón lấy cuốn sổ, ngẩng đầu lên và cười:
- Lúc này có thể không hiểu, nhưng ta còn cả mười sáu năm để nghiên cứu kia mà.
Chờ khi nàng trở về, ta sẽ hỏi nàng những chỗ ta còn chưa rõ
Gương mặt gầy guộc, khắc khổ ấy vẫn đang gắng gượng nở nụ cười lạc quan, đôi đồng tử màu xám nhạt lấp lánh, bóng tôi in trong hồ nước trong vắt ấy, chập chờn như một làn sương thu mờ ảo.
Sống mũi lại dội lên một đợt cay xè, ra sức đè nén nỗi đau ngập lòng, tôi nắm tay
chàng, dặn dò từng chút một:
- Một năm trước khi chàng lên đường đi Trường An, Guzang sẽ trải qua một trận
đói đáng sợ hơn cả trận đói vừa qua, dân số trong thành mười người thì tám, chín người chết đói. Tất cả đều là mệnh số, chẳng thể cứu vãn. Khi không thể cứu người, chàng nhất định phải tự cứu mình, bởi vì, chỉ khi đến được Trường An, chàng mới có thể hoàn thành sứ mệnh.
Theo tài liệu lịch sử, thì sau khi Lữ Quang qua đời, Lữ Triện đã giết Lữ Thiệu. Lữ Hoằng tranh giành ngôi vua với Lữ Triện, nhưng đã bại trận và bị Lữ Soạn giết chết. Hai năm sau, Lữ Siêu giết Lữ Soạn, đưa người anh ruột Lữ Long lên ngôi. Nhưng chưa đầy nửa năm, Mông Tốn thừa dịp nạn đói, đã tấn công Guzang, Lữ Long đầu hàng Diêu Hưng. Trong vòng ba năm sau khi Lữ Quang qua đời, đám con cháu nhà họ Lữ chỉ lo chém giết lẫn nhau để tranh giành quyền lực, mặc nạn đói hoành hành khắp nơi, tiếng kêu thương ai oán động trời, dân chúng khốn khổ, lầm than, tình trạng của Lương Châu trong thời gian đó còn thê thảm hơn thời kỳ Lữ Quang còn tại vị. Nhưng tôi đã không thể cùng chàng chia sẻ những nhọc nhằn, cay đắng trong những năm tháng tăm tối ấy. Cứ nghĩ vậy, lòng tôi lại tan nát.
- Ngải Tình!
Chàng nhẹ nhàng đặt tay lên môi tôi, khẽ lắc đầu, thở dài:
- Ta không còn là vị pháp sư Khâu Từ ngang tàng, cao ngạo ngày xưa nữa. Ta đã
học được cách chung sống hòa bình với nhà cầm quyền, hiểu rằng phải nhẫn nhịn,
chịu đựng. Nàng đừng lo cho ta, mười sáu năm ấy, ta có thể vượt qua được
Tôi gật đầu và nhận thấy mình đã lại khóc tự lúc nào, vội vàng lấy hơi, tiếp tục căn
dặn:
- Chàng nhớ phải ăn uống đúng giờ, không được bỏ bữa, buổi tối phải chịu khó ngâm chân trong nước nóng, có như vậy, sang mùa đông, vết lở loét mới không tái phát, và đừng quên bôi gừng lên bàn tay. Chàng thường rất dễ tỉnh khi ngủ, nên thường ngủ không sâu. Không có em ở đây, chàng phải uống sữa bò sữa dê trước khi đi ngủ. Buổi tối không được đọc sách quá khuya, nếu không thị lực sẽ kém đi. Em không muốn đến khi trở về đây phải mang theo kính cận cho chàng đâu.
Tôi cứ nói hoài nói mãi như vậy, thầm ước có thể căn dặn tất cả mọi điều, không để sót bất cứ thứ gì. Chàng chỉ dịu dàng gật đầu, ân cần lau mồ hôi trên trán tôi. Khi tôi đã thấm mệt mà vẫn thấy dường như còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng không
biết phải tiếp tục thế nào, tôi ngẩn ngơ nhìn chàng.
- Hết chưa vậy?
Chàng cốc nhẹ vào đầu tôi, cố làm ra vẻ nhẹ nhõm khi cất tiếng:
- Bây giờ đến lượt ta căn dặn nàng. Trở về đó không có người quản thúc, nhớ
không được thức khuya, ngủ nướng ít thôi, đừng thích ăn gì là ăn, phải ngơi nghỉ,
cũng đừng quên
- Được rồi, em biết rồi!
Tôi lè lưỡi chọc chàng, rồi xịu mặt ra khi nhìn xuống lớp áo bông trên bụng,
phụng phịu:
- Chàng còn nói nữa, em sẽ đổ ra cả cân mồ hôi cho mà xem.
Chàng sững lại, ánh mắt dồn vào bụng bầu của tôi, lặng lẽ quay đi chấm nước mắt,
rồi ôm chặt tôi vào lòng:
- Phải nhớ, tính mạng của nàng quan trọng hơn cả, sau đó mới đến em bé
- Chàng đừng lo, trình độ khoa học kỹ thuật ở thời đại của em rất phát triển, em
nhất định sẽ sinh con an toàn
- Ngải Tình
Chàng thở dài, đặt tay lên bụng bầu kềnh càng của tôi, ánh mắt u buồn:
- Xin lỗi vì ta không thể cùng nàng nuôi nấng con cái, để nàng phải một mình vất
vả
- Bé yêu của chúng ta sẽ hiểu rằng, con có một người cha tuyệt vời nhất trên đời.
Giọng tôi nghẹn ngào, tôi đưa cánh tay phải lên để được nhìn kỹ hơn chiếc vòng
mã não. Ánh nắng buổi trưa len qua ô cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng, trên chuỗi hạt mã não, hàng chữ "Không phụ Như Lai, không phụ nàng" lấp lánh, rạng rỡ.
- Em sẽ dành chuỗi hạt này cho con
Chàng gật đầu, cũng bắt chước tôi, nhấc cánh tay phải lên, để lộ chuỗi hạt của
chàng. Đôi mắt sâu hun hút ấy khép lại, chiếc cổ thiên nga vươn lên cao, hai hàng lệ
lăn theo gò má gầy guộc, nhỏ xuống
Nụ hôn dài ngút ngàn, tưởng chừng bất tận rồi cũng phải kết thúc, miệng tôi vẫn còn vương vít mùi đàn hương dìu dịu của chàng. Chàng nhẹ nhàng rời tôi ra, đeo găng tay và mũ bảo hiểm cho tôi. Tôi vặn nút, đèn xanh nhấp nháy, bắt đầu tính giờ. Chúng tôi chỉ có một phút thôi, lắng nghe tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn, tự dặn lòng không được khóc, tôi phải mỉm cười khi ra đi, vì dù tôi đã chụp mũ bảo hiểm, nhưng tôi tin chàng có thể cảm thấy.
Chàng nhìn tôi, chầm chậm lùi bước ra phía cửa, ánh mắt lưu luyến mãi nơi tôi. Đến ngưỡng cửa, tay vịn vào cánh cửa, ánh nắng buổi trưa đổ trên vai chàng, nhuộm màu nâu sòng của áo cà sa thành sắc vàng rực rỡ, nửa cánh tay để trần lấp lóa màu da bánh mật. Chàng hít một hơi thật sâu, nhìn thêm một lần nữa, như thể muốn in lại khoảnh khắc này mãi mãi trong trí nhớ.
Tôi gật đầu mỉm cười, chỉ còn nửa phút nữa thôi, và chàng vẫn không chịu rời mắt khỏi tôi.
- Rajiva, đóng cửa lại đi.
Giọng tôi cũng đang run rẩy.
- Chàng nhớ lát nữa không được quay lại nhìn chùm sáng đó. Khi xác định chắc
chắn trong phòng không còn bất cứ luồng ánh sáng khác lạ nào, mới được bước
vào
Tôi không nhớ đây là lần căn dặn thứ bao nhiêu nữa. Nhưng mắt tôi không thể rời
khỏi bóng chàng, đây là khoảnh khắc cuối cùng
Cánh cửa đóng lại, đồng hồ hiển thị chỉ còn chưa đầy mười giây
- Rajiva, chờ em
- Ừ
Giọng chàng nghẹn ngào, len qua khe cửa, trôi đến bên tai tôi.
Sau gần hai năm tôi mới thấy lại cảm giác lộn nhào khi vượt không gian. Khoảnh
khắc vút lên ấy, tôi vẫn nghe tiếng chàng hét lớn:
- Mình ơi, hãy sống thật vui vẻ
Tôi có khóc không, tôi không còn nhớ nữa, trong khoảnh khắc chuyển đổi thời
gian và không gian ấy, tôi đã rơi vào trạng thái u mê, tôi chỉ biết duy nhất một điều là
phải bảo vệ bụng bầu của mình. Con yêu, gắng lên con nhé
Bên tai tôi vẳng lên tiếng bước chân hối hả, ráng mở mắt, tôi lờ mờ nhìn thấy mấy người mặc áo blue trắng. Tôi được đặt lên cáng, cố nắm chặt tay người đi bên cạnh và nhận ra đó là Tiểu Nhiếp, cán bộ phòng nghiên cứu. Trước lúc rơi vào trạng thái hôn mê, tôi chỉ kịp nhớ rằng, mình đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần câu nói: Xin hãy giữ lấy con tôi
-------------
>> Xem tiếp: Chương 81 - 82
0 comments :
Post a Comment